Thứ Năm, 12 tháng 5, 2011

Nguyễn Ngọc Già – Một tờ Báo “lớn” như Báo Công An Nhân Dân sao có thể dung chứa những “bài báo” như thế?!

TTX Vỉa Hè mới nhận được 2 nguồn tin từ 2 độc giả: 1- Cho là bút danh Quý Thanh là thứ vũ khí bí mật (mặt nạ phòng độc) của bác TBT-Trung tướng-Nhà văn-Nhạc sĩ-Họa sĩ … Hữu Ước thường dùng mỗi khi cần … xung trận uýnh nhau với “các thế lực thù địch”. Còn nội dung thì có thể do nhà báo đại tài Hồng Thanh Quang chắp bút. 2- Quý Thanh là tên cháu ngoại nhà báo kiêm đủ thứ Hữu Ước. Mẹ cháu là Quý Phương, một nhà báo cũng rất tài năng, đang nhắm một chiếc ghế cao khó ngờ trong ngành văn hóa. (Theo Anhbasam)
Dù được che giấu bằng ngôn từ hoa mỹ với việc “múa bút” như là một “nhà thông thái”, Quý Thanh cũng không làm người đọc thấy được nét gì mới hơn khi đề cập đến TS. Cù Huy Hà Vũ và GS. Ngô Bảo Châu, ngòai việc bươi móc đời tư của TS. Vũ và gán ghép “sự tùy tiện” cho GS. Châu bằng cái nhìn chủ quan, ganh ghét, hẹp hòi cũng như có phần nhỏ mọn, bất chấp tác giả Quý Thanh tỏ ra hiểu biết về Hector, Turmus hay Kinh Kha mà ngày nay, bất kỳ ai dù không có thời gian nhiều cũng có thể tìm hiểu nội dung chính của các nhân vật kể trên, thông qua công cụ Google và từ điển bách khoa tòan thư mở. Do vậy, cái sai chết người của Quý Thanh là đã cụ thể và khái quát hóa tinh thần dũng cảm, xả thân vì dân, vì nước của các nhân vật nêu trên trong một bài báo chênh vênh trước sự sụp đổ về tư duy khách quan mà một nhà báo lương thiện cần phải có – đặc biệt được đăng tải trên trang báo “lớn” như Báo Công An Nhân Dân (!)
Chênh vênh và sụp đổ tư duy khách quan ở chỗ, đưa người đọc đi từ phần đầu về một tinh thần tự do, khóang đạt, cao cả, nhân ái của một biểu trưng cho “chí lớn, nghĩa cao” để tiếp tục diễn đạt một hình ảnh Ngô Bảo Châu ngô nghê khi biến ông thành “ngọn gió” cho nhiều kẻ nương theo đó mà “bẻ măng”, trộn lẫn trong hình ảnh “ngọn gió” là sự đánh giá về việc xa rời gốc gác của vị Giáo sư nổi tiếng và có trách nhiệm với đất nước khi chì chiết rằng:
Một người có trí tuệ không bao giờ chấp nhận một tư cách như Vũ làm anh hùng.
thêm vào là sự lộng ngôn và có phần hỗn xược khi đánh giá Ngô Bảo Châu đã như “đồng lòng” với những “kẻ ngu dốt hoặc cơ hội”:
Chỉ có điều đáng tiếc ý kiến của GS Ngô Bảo Châu đã vô tình trở thành một luận cứ tâm lý có lợi cho những kẻ ngu dốt hoặc cơ hội đó.
Kẻ ngu dốt nào? kẻ cơ hội là ai? Quý Thanh đang muốn ám chỉ ai? Thiếu Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh hay Trung Tướng Nguyễn Quốc Thước, cũng như hàng chục vị lão thành khác, khi cả mấy mươi vị đều tự nguyện đứng trong lá thư kiến nghị trả tự do cho TS. Vũ? Hỗn xược đến khó tha thứ trước những vị lão thành cách mạng đã hiến cả đời cho đất nước này!
Đi xa hơn, Quý Thanh quá trịch thượng trước một Công dân còn đầy đủ tư cách, tư thế của một người Việt nam yêu nước – Ngô Bảo Châu bằng cách dạy dỗ vị Giáo sư này:
Trong khi đó hơn một nửa cuộc đời mình GS Ngô Bảo Châu làm việc, học tập và nghiên cứu ở châu Âu. Lĩnh vực chuyên môn và chắc chắn cũng là lĩnh vực GS dành nhiều thời gian nghiên cứu nhất là toán học. Cuộc sống thì rộng hơn toán học và mang nhiều những phức tạp trong mỗi toan tính của con người. Phải sống trên chính đất nước của mình, thấu hiểu từng niềm vui, nỗi buồn, từng thành công, khổ cực của con người mới hiểu phần nào thực tại đang diễn ra hằng ngày, hằng giờ.
Tại sao Báo CAND có thể chấp nhận một “nhà báo” mà tư cách chưa biết cỡ nào để dám “dạy dỗ” một người khác bằng những lời nói mà những bậc sinh thành ra họ còn phải cân nhắc khi họ đã là một biểu tượng của trí tuệ Việt Nam mà chính Quý Thanh cũng phải công nhận:
GS là niềm tự hào của Việt Nam. Trong bối cảnh hiện tại, GS là biểu tượng về mặt trí thông minh cho một dân tộc.
Công nhận và tiếp tục răn đe GS. Ngô Bảo Châu thế này ư???:
Bởi vậy, những phát ngôn của GS không đơn thuần là những câu nói mang tính chất cá nhân nữa vì nó có tác động mãnh liệt đến suy nghĩ và niềm tin của hơn 80 triệu dân. Có điều chính GS hình như cũng không lường trước được hết những tác động từ những phát biểu của mình.
Quý Thanh nhân danh cái gì mà dám dạy dỗ & răn đe Ngô Bảo Châu? Cơ sở nào để Quý Thanh lộng ngôn đến mức cho rằng ý kiến của Ngô Bảo Châu “tác động mãnh liệt đến suy nghĩ và niềm tin của hơn 80 triệu dân”??? Không chỉ hỗn hào, lộng ngôn, Quý Thanh đã đi quá giới hạn của “một nhà báo” để công khai chống lại Đảng khi dùng hình ảnh hơn 80 triệu dân Việt bị “tác động mãnh liệt” từ một ý kiến cá nhân của một vị Giáo sư Toán học? Đổ vấy để rồi cố tình buộc ông Châu phải hoàn toàn chịu trách nhiệm về ý kiến cá nhân của ông trước NHÂN DÂN VIỆT NAM chăng? Đây là hành vi gì?
Hơn thế, một sự xảo biện dù che giấu bằng những “ngôn từ lấp lánh” cũng không thể nào che mắt người đọc khi Quý Thanh bóp méo lồ lộ hình ảnh một ông Tiến sĩ bất hiếu, bất nghĩa, tham lam và ngu muội, những ý kiến kiểu này chỉ như cây bút sáp cùn dùng moi móc đời tư cá nhân người khác một cách đê tiện!
Bài báo hoàn toàn không thuyết phục thông qua cách “hạ người ta”, “nâng người mình” qua cái kính hai tròng của một dạng người mà đời thường gọi “trí thức lưu manh”! Để không bị mang tiếng này, người trí thức nào cũng phải nhìn sự vật, hiện tượng khách quan, vận động để lý giải logic, khoa học và đúng luật. Quý Thanh không có được điều đó!
***
Người ta tự hỏi, tại sao bài báo này được tung ra khá muộn màng kể từ ngày 04/4/2011 – ngày chỉ có xử mà không có xét những việc làm của TS. Vũ được xem là “chống Nhà nước CHXHCNVN”, cũng như nó xuất hiện khá lâu sau phát biểu gây tranh cãi mạnh mẽ của GS. Châu?
Ở góc nhìn khác, phải chăng bài báo của Quý Thanh lại trở thành một “phong vũ biểu” mà một nhóm người nấp trong bóng tối đưa ra để ướm thử phản ứng của dư luận xã hội Việt Nam và thế giới trước phiên tòa phúc thẩm TS. Vũ tới đây? Nếu quả vậy, quanh đi quẩn lại, Nhà cầm quyền vẫn thích sử dụng chiêu “NHÓNG”.
Xin chú ý, theo quy định luật hiện hành, phiên xử phúc thẩm có thể tiến hành sau 45 ngày, kể từ ngày Tòa nhận đơn kháng án. Có là may mắn không khi khoảng thời gian nếu xảy ra đúng như vậy có thể rơi quẩn quanh vào kỳ bầu cử sắp diễn ra 22/5/2011? Một thời điểm được xem là nhạy cảm và “không có lợi cho cách mạng”.
Thế giới đang biến đổi diệu kỳ và mạnh mẽ theo hướng tiến bộ của nhân loại, vì thế những bài báo kiểu Quý Thanh khó lòng đạt được mục tiêu nào đó mà ai kia đang mong muốn.
Chỉ có sự thật mới là phương thức hữu hiệu cứu rỗi cho những tâm hồn “chấp mê bất ngộ”.
Hãy sáng mắt ra! Quý Thanh!

Nguyễn Ngọc Già