Chủ Nhật, 2 tháng 10, 2011

Bây giờ Putin sẽ chết trong Điện Cẩm Linh

Phạm Nguyên Trường dịch
 
Có khả năng là Dmitri Medvedev không đủ dũng khí cần thiết cho cuộc đấu tranh này, có thể là ông ta đã bị người ta ngáng chân, nhưng cuộc đảo chính do Putin thực hiện đã đặt dấu chấm hết cho tiến trình dân chủ hóa ở Nga, các phương tiện truyền thông đại chúng viết như thế. Giới làm ăn phương Tây sẽ không phàn nàn: họ thích mua tất cả ngay tại “một quầy hàng”, mà nền chuyên chế cá nhân có thể bảo đảm được chuyện đó. Người Nga tỏ ra bàng quan.
“Nhóc tì Dima, vui lên” [Dima là lên gọi thân mật của Dmitri – ND] – nhà bình luận Stephen Sestanovich viết trên tờ Foreign Policy (Mĩ) như thế. “Hãy ngẩng cao đầu lên, thưa ngài tổng thống. Bốn năm qua không phải là giai đoạn phí hoài”. Medvedev đã thay đổi nền chính trị Nga theo hướng mà Putin sẽ rất khó đưa nước Nga trở lại thời quá khứ, tác giả bài báo viết như thế. 

Tạp chí nổi tiếng Science sẽ không đăng bài báo có “đường lưỡi bò”

Sau khi nhận được sự phản đối quyết liệt của các học giả Việt về đường lưỡi bò phi pháp mà tác giả TQ đã sử dụng trong bài báo đăng các tạp chí quốc tế, cuối cùng thì tạp chí Science, một tạp chí hàng đầu trên thế giới có chỉ số trích dẫn (Impact factor) thuộc hàng cao nhất, đã phải ra một thông báo như sau:
 
(đường dẫn: http://www.sciencemag.org/content/333/6051/1824.2.full, hay có thể xem trực tiếp file Science-2011–1824 luoi bo nếu không có bản quyền truy cập).

Thời cơ tốt (!)?

Hà Văn Thịnh
BBC, 15:56 GMT, 30.9.2011 có đăng bài viết trên Hoàn cầu (một trong những cơ quan ngôn luận của Đảng Cộng sản Trung Quốc) với chủ đề Dạy cho Việt Nam và Philippines một bài học đạo đức bằng vũ lực!
Khó có thể không đồng ý đánh giá chung của giới phân tích gia chính trị thế giới rằng sự ngạo mạn ỡm ờ trên đây là cảnh cáo rất rõ ràng, đồng thời mặc định sự tuyên chiến của một cuộc chiến tranh không thể tránh khỏi – bởi chẳng có ai kêu gọi thiết lập “đạo đức giữa các quốc gia” bằng vũ lực. Nói vuông, ngắn, rõ là một khi chiến tranh xảy ra, đạo đức truyền thống tất nhiên bị chà đạp. Vậy, tại sao những kẻ bá quyền ngông cuồng và mạo hiểm lại cho là có thể nói chuyện phải quấy (về đạo đức!) bằng sự chà đạp?
Sự ngông cuồng của nhà cầm quyền TQ dường như đang đẩy tới giới hạn của điểm chết của mọi sự bóc trần đen trắng như lâu nay họ vẫn cứ ve vãn và ai đó vẫn cứ “thích” dùng nước hến để nói về sự biến màu của hai cực trắng đen. Long Tao, tác giả của bài viết thuộc đại học Triết Giang cho rằng bây giờ là “thời cơ tốt để có hành động quân sự tại Nam Hải” (tức Biển Đông, theo cách nói đánh lận con đen của TQ), vì “đánh vài trận nhỏ là có thể thắng được trận đánh lớn”, theo công thức “giết những con gà để dọa bầy khỉ” vì những con muỗi (ám chỉ Việt Nam và Philippines) không phải sợ voi (ám chỉ TQ) vì chúng nghĩ rằng “có nên mời những con ‘đại bàng già’ đến để củng cố ý chí” (sic)...