Tống văn Công
Viết tặng André Menras – Hồ Cương Quyết
1 –
Sáng nay (7-7-11), chưa nguôi xúc động sau khi đọc bài Một tiếng nói trong nhà của anh, tôi lại đọc một bài của ông Nguyễn Thế Sự, một người Việt có học, bôi nhọ những người Việt yêu nước đi biểu tình chống Trung Quốc xâm lược. Dù rất mỏi mệt, tôi vẫn viết ngay gửi anh những dòng này.
Khi anh trả lời Phó bí thư Thành ủy Nguyễn văn Đua: “Đồng chí không có nghĩa là cùng trong Đảng. Từ lâu tôi đứng về phía Việt Nam trong mọi cuộc chiến đấu chống lại sự bành trướng và xâm phạm chủ quyền Việt Nam. Cuộc tuần hành này cũng vậy”, tôi hiểu anh là…! André Menras - Hồ Cương Quyết ơi, tôi định gọi anh là đồng chí, nhưng lại lúng túng, rồi thấy không thể, bởi vì, “Tôi xấu hổ vì anh đồng chí; Vì dùi cui anh giương”!
Có lẽ từ đồng chí đã lâm bệnh trước khi Liên Xô và các nước xã hội chủ nghĩa Đông Âu sụp đổ. Nó lâm bệnh, đúng ra là đã chết khi Trung Quốc nã đại bác vào Liên Xô. Không, có lẽ trước đó nữa, khi Mao Trạch Đông giết Lưu Thiếu Kỳ, Bành Đức Hoài như giết chó. Cũng còn trước lâu nữa, khi Stalin cho điệp viên đuổi theo tận Mexico để hạ sát L. D. Trotsky, một nhà lãnh đạo Cách mạng tháng 10, chỉ đứng sau Lénin… Ở Việt Nam không biết tự bao giờ đã có câu thành ngữ: “Khi thân mật mày mày, tao tao, lúc cãi nhau kính thưa đồng chí”. Từ “đồng chí” ở Việt Nam cũng đã lâm bệnh mạn tính. Người ta bắt đầu sáng tạo một từ mới “đồng thuận” để tìm sự gật đầu cho những chủ trương khó nuốt. Các nhà ngôn ngữ học chưa kịp đưa “đồng thuận” vào từ điển, nhưng nghị quyết nào cũng phải có nó, mới đây Thứ trưởng Hồ Xuân Sơn vừa đưa nó vào ngôn từ ngoại giao với “sự đồng thuận Việt Nam - Trung Quốc”! Từ đồng thuận đang bị thách thức nghiêm trọng khi phải đối đầu với những kiến nghị (Kiến nghị dừng khai thác bauxite Tây nguyên, Kiến nghị yêu cầu Bộ Ngoại giao cung cấp thông tin liên quan đến quan hệ với Trung Quốc), tuyên cáo (Tuyên cáo lên án Trung Quốc xâm lược) và các cuộc biểu tình chống Trung Quốc gây hấn xâm chiếm biển đảo, đang bị công an ráo riết ngăn chặn.