Khi anh lên đứng đầu đất nước thì tôi mới nhớ ra anh đã từng đứng đầu Quốc Hội. Lỗi nầy do tôi vì tôi rất ít để ý đến vị trí ấy trong hệ thống nhà nước mà cái gì đảng mình cũng quyết. Ở vị trí chủ tịch Quốc Hội dường như tôi chỉ nhớ đến hai người, đó là bác Trường Chinh và anh Nông. Bác Trường Chinh quá lớn nên không ai không biết. Còn anh Nông hồi phụ trách QH thì tôi có một kỷ niệm vui (thôi để kể sau) nên vẫn nhớ.
Trở lại chuyện anh Cử. Bây giờ thì cả nước đang quan tâm đến anh, nhất là thời gian anh hành phương Bắc. Mọi người dõi theo từng bước chân anh đi, từng lời anh nói, từng cử chỉ của anh và cả đến cái cách bắt tay của anh với xếp lớn bên ấy.
Rồi mọi người hồi hộp trông chờ anh trở về và bây giờ ai cũng thở phào nhẹ nhỏm, anh đã về an toàn. Đi sứ sang cái xứ ấy là hiểm nghèo lắm chứ đâu phải chuyện chơi. Sứ thần Giang Văn Minh đã từng bị chúng xé xác đấy. Quang Trung được Càn Long trọng vọng là thế nhưng khi được mời qua, ngài có dám đi đâu vì ngài vừa mới tẩn cho thằng con hoang của y một trận tan tác giáp hoàn nên phải dùng các ca đơ đấy thôi.
Trở lại chuyện anh Cử. Bây giờ thì cả nước đang quan tâm đến anh, nhất là thời gian anh hành phương Bắc. Mọi người dõi theo từng bước chân anh đi, từng lời anh nói, từng cử chỉ của anh và cả đến cái cách bắt tay của anh với xếp lớn bên ấy.
Rồi mọi người hồi hộp trông chờ anh trở về và bây giờ ai cũng thở phào nhẹ nhỏm, anh đã về an toàn. Đi sứ sang cái xứ ấy là hiểm nghèo lắm chứ đâu phải chuyện chơi. Sứ thần Giang Văn Minh đã từng bị chúng xé xác đấy. Quang Trung được Càn Long trọng vọng là thế nhưng khi được mời qua, ngài có dám đi đâu vì ngài vừa mới tẩn cho thằng con hoang của y một trận tan tác giáp hoàn nên phải dùng các ca đơ đấy thôi.