TS Nguyễn Sỹ Phương, CHLB Đức *
“Bối cảnh quốc tế hiện nay cho thấy, đã
đến lúc và không thể muộn hơn phải đẩy mạnh chiến lược truyền thông quốc
gia và quốc tế một cách bài bản để toàn thế giới biết sự thật, từ đó
tìm được sự quan tâm ủng hộ của những người có lương tri. Song song đó
là việc giao nhiệm vụ cho các trường đại học, các học giả, các bộ ngành
có trách nhiệm mang những thông tin này chuyển ra thế giới qua các kênh
thông tin khác nhau. Và hơn hết, cần công bố cho toàn dân biết một cách
tường tận và khoa học về Biển Đông”. Luận điểm rắn chắc trên của TS
Nguyễn Minh Hoà, ẩn dưới tựa đề bài viết nhè nhẹ của SGTT “Trông người
mà ngẫm tới ta“ đã khích lệ bao người đọc đang khắc khoải trước nguy cơ
tồn vong của quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa, lãnh thổ, lãnh hải thiêng
liêng của tổ quốc, lo lắng đứng ngồi không yên bởi hiện tại đã bị mất
chủ quyền một phần, phần còn lại luôn bị đe doạ tranh chấp, tương lai
càng không có gì bảo đảm chắc chắn, nếu một khi đã quá muộn.
Thực tế, mọi nhà nước sinh ra trước hết
đều vì chủ quyền lãnh thổ; người dân sinh ra để mưu sinh; truyền thông
là một ngành nghề, lĩnh vực; các trường đại học là những cơ sở đào tạo;
học giả là các cá nhân độc lập; các bộ ngành đều có chức năng riêng của
nó; khoa học dù liên quan tới biển đảo cũng chỉ là khoa học, có thể tìm
trong lưu trữ thư viện. Trong khi đó, chủ quyền lãnh thổ nước nào cũng
chỉ có thể giữ vững một khi hệ thống chính trị đặt dưới khát vọng đông
đảo người dân. Sức mạnh đó lý giải tại sao người dân Mỹ từng buộc được
chính phủ họ phải chấm dứt chiến tranh Việt Nam. Chức năng của mọi cơ
quan nhà nước, kể cả chức năng liên quan tới chủ quyền lãnh thổ, trong
một nhà nước pháp quyền, chỉ có thể thực hiện đầy đủ một khi nó bị chế
tài, nghĩa là phải có văn bản lập pháp và cơ quan tư pháp độc lập, để
bảo đảm chức năng đó được thực thi, (ngoại trừ chiến tranh, tổng động
viên). Khi và chỉ khi nhà nước và xã hội được thiết chế bảo đảm cả chính
trị lẫn luật pháp như vậy, mới có thể nói tới điều kiện đủ, bảo đảm giữ
vững chủ quyền, lãnh thổ, biển đảo tổ quốc một cách hoà bình.
Hiên tại, dù muộn so với Liên Hiệp Quốc
ban hành Công ước Biển 1982, ngày 21/6/2012, Quốc hội Việt Nam đã thông
qua Luật Biển, quy định đầy đủ các nguyên tắc, chính sách quản lý và
bảo vệ biển; phạm vi và quy chế các vùng nội thủy, lãnh hải, vùng tiếp
giáp lãnh hải, vùng đặc quyền kinh tế, thềm lục địa; quy chế các đảo,
quần đảo Việt Nam, trong đó có Trường Sa và Hoàng Sa; các hoạt động
trong vùng biển Việt Nam; tìm kiếm, cứu nạn, cứu hộ; bảo vệ tài nguyên
và môi trường biển; nghiên cứu khoa học biển; phát triển kinh tế biển;
tuần tra kiểm soát trên biển; hợp tác quốc tế về biển.
Cũng như tất cả mọi văn bản lập pháp, để
Luật Biển Việt Nam được thực thi, vấn đề còn lại phải giải quyết là
trách nhiệm cá nhân đứng đầu mọi tổ chức cơ quan đảng và nhà nước liên
quan. Cá nhân nào đứng đầu tổ chức, cấp Đảng nào phải chịu trách nhiệm
chính trị, và cá nhân nào đứng đầu cơ quan, cấp nhà nước nào phải chịu
trách nhiệm pháp lý để đẩy mạnh chiến lược truyền thông quốc gia đã nêu
trong điều kiện cần ở trên, được điểu chỉnh trong luật biển? Tương tự
như vậy đối với giao nhiệm vụ cho các trường đại học, các học giả, bộ
ngành về Biển Đông ? hay công bố một cách khoa học về Biển Đông cho toàn
dân?
Sở dĩ phải tìm cá nhân chịu trách nhiệm
chính trị, bởi quốc gia nào ngày nay cũng có đảng cầm quyền chịu trách
nhiệm với quyết định chính trị của đất nước. Mọi chính sách, kết quả
thực hiện nó, vì vậy phải được coi là thước đo đúng sai của quyết định
chính trị, và phải được bảo đảm bằng sinh mạng chính trị của người đứng
đầu tổ chức, cấp chính trị ra quyết định đó. Chính nguyên lý trên đã
buộc Westerwelle Chủ tịch đảng FDP, Phó Thủ tướng Đức, phải thôi cả 2
chức, trong đó có lý do, đại diện cho Chính phủ Đức bỏ phiếu trắng đối
với nghị quyết của Hội đồng Bảo an Liên hợp Quốc về Libyen, bị dư luận
Đức phản đối kịch liệt. Trách nhiệm pháp lý được đặt ra bởi đây là công
việc nhà nước, bất kỳ cơ quan, cấp nhà nước mang tính pháp nhân nào cũng
phải có cá nhân chịu trách nhiệm pháp lý đối với nó. Cá nhân đó có
quyền khởi kiện và chịu bị kiện trước toà khi pháp nhân đó bị thiệt hại
hoặc gây thiệt hại cho người khác, pháp nhân khác, phải từ chức hoặc bị
cách chức khi để pháp nhân đó không thực hiện đủ chức năng luật định.
Chỉ khi bị ràng buộc trách nhiệm chính
trị và pháp lý về mặt cá nhân, mang tính sống còn như vậy, mọi tổ chức
đảng, cơ quan nhà nước mới có thể tự động hoàn thành chức năng của mình
không cần đến bất cứ chỉ thị, nhắc nhở nào từ cấp nào đối với công việc
của họ; lúc đó tiếng nói của người dân mới được lắng nghe, đóng vai trò
đích thực là tiếng nói của chủ nhân đất nước; và cũng chỉ khi đó mới có
thể nói đến sức mạnh toàn dân, nhất là trong bảo vệ chủ quyền lãnh thổ
vốn mang tính quyết định; họ hoàn toàn yên tâm hành động, bởi được pháp
luật che chở bảo hộ, không phải lo ngại phân tâm, hay phải trông chờ
nghe ngóng, từ thể hiện lòng yêu nước thông qua biểu tình phản đối xâm
phạm lãnh thổ, được tôn vinh trọng thị, đến ủng hộ tinh thần tiền của
cho biển đảo, vận động thế giới với một đội ngũ hơn 3 triệu người Việt
hải ngoại, tới nghiên cứu khoa học về biển Đông, điều tra rõ ràng chính
xác các xâm phạm chủ quyền lãnh hải không thể chỉ chung chung cho là tầu
lạ, bởi không thể đối phó với một đối thủ vô hình, không tên…
Rốt cuộc, quốc gia nào cũng vậy, trách
nhiệm chính trị và pháp lý sẽ quyết định số phận, tiền đồ đất nước, kể
cả chủ quyền lẫn lãnh thổ; thiếu nó mọi đất nước đều sẽ hoặc rơi vào hỗn
loạn mạnh ai nấy sống hoặc mãi mãi trì trệ tụt hậu, nói gì đến chủ
quyền lãnh thổ.