Thứ Ba, 7 tháng 2, 2012

Phần II: Năm 2012 Biển Đông sẽ trầm lặng, vì Hoa Kỳ trở lại Tây Thái Bình Dương?

Phan Văn Song
contact.phiatruoc@gmail.com


Như vậy trong 2012, chúng ta có thể hy vọng rằng tình hình ở Biển Đông tương đối sẽ ôn hòa hơn. Thái độ của Phi Luật Tân cứng rắn đã đành, thái độ Việt Nam cũng chiều hướng thay đổi. Vừa qua Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng trong một bài phát biểu cũng nhắc khéo với Trung Quốc rằng Hoàng Sa thuộc chủ quyền Việt Nam. Và cũng trong bài nói chuyện đó Thủ tướng Dũng đã nhắc tới cuộc hải chiến anh hùng năm 1974 của Hải quân Việt Nam Cộng hòa. Sở dĩ Thủ tướng Dũng nhắc đến là để chứng minh cái tuổi lịch sử của Hoàng Sa, và cũng để xóa bỏ các hiểu lầm của Trung Quốc đối với công hàm Phạm Văn Đồng. Khi cố Thủ tướng Phạm Văn Đồng nhìn nhận lãnh hải của Trung Quốc trên vùng Biển Đông thì chỉ nhìn nhận những vùng biển thuộc chủ quyền trên miền Bắc vĩ tuyến thứ 17 mà thôi! Hoàng Sa và Trường Sa đều nằm phía Nam vĩ tuyến thứ 17, thuộc quản trị hành chính của  Quốc gia Việt Nam và sau Hiệp định Genève thì chủ quyền này thuộc Việt Nam Cộng hòa.
Hải quân Hoa Kỳ hoạt động trong vùng Biển Đông. Ảnh: Georgetown Journal of International Affairs
Công hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam ngày nay là người thừa kế của Việt Nam Cộng hòa phải có bổn phận tiếp tục đòi lại cho được phần đất đã bị Trung Quốc cưởng chiếm vào năm 1974.
Trong tình hình căng thẳng liên quan đến Biển Đông kèm theo sự hung hăng của Trung Quốc, thì trong chuyến công du 9 ngày thăm Canberra (Úc châu) và Indonésia, Tổng thống Obama đã công bố một chính sách mới tại Thái bình Dương. Trong một cuộc họp báo với bà Julia Gillard, Thủ tướng Úc, và một ngày sau đó với Quốc hội Úc, Tổng thống Obama đã công bố kế hoạch « Hoa Kỳ trở lại Tây Thái Bình Dương ». Kế hoạch là trong nhiều năm tới, Hoa kỳ sẽ chuyển quân (2.500 quân) đến đồn trú tại Darwin, một cảng lớn của miền bắc Úc Châu.
Với chiến lược này, Hoa Kỳ chính thức trở lại với nhóm Liên Minh ANZUS (New Zeland- Australia – USA ký năm 1951) –một liên minh đề củng cố Hiệp Ước SEATO – Liên Phòng Đông Nam Á. Mặc dù vào năm 1984, Tân Tây Lan đã từ chối không cho một tàu nguyên tử Mỹ cặp bến, và từ đó ANZUS bị chìm vào quên lãng, hơn nữa vì thời điểm ấy không Liên minh này chưa hẳn là cần thiết. Nhưng ngày nay, với tuyên bố của Hoa Kỳ vừa qua, trong tình hình mới cũng có nghĩa là một ANZUS mới đang tái sinh (và Tân Tây Lan cũng phải trở lại, cũng như Pháp đã trở lại NATO bốn năm trước đây!).
Một SEATO mới?
ANZUS và SEATO cũng như NATO phía Âu châu là những con để của thời chiến tranh lạnh. Sau chiến tranh Việt Nam, SEATO và ANZUS không nhắc nói tới nhiều, vì lúc ấy, nếu Hoa Kỳ có ra khỏi Tây Thái Bình Dương thì sự hiện diện của Hạm đội 7 cũng đủ duy trì thế lực và bảo vệ quyền lợi của họ trong cả Thái Bình Dương. Ngược lại, Trung Quốc chưa đủ mạnh để có một lực lượng quân sự đáng kể. Nhưng ngày nay, một Trung Quốc lớn mạnh về mặt kinh tế đang xây dựng lực lượng quân sự với tham vọng làm bá quyền trong vùng, và ra biển lớn để vẩy vùng trên Thái Bình Dương. Đến lúc, Hoa Kỳ cần phải củng cố lại sức mạnh của họ ở Tây Thái Bình Dương.
Mặc dù trong nhiều năm qua đã có một sự sắp xếp trong các chuyến đi Đông Nam Á của nguyên Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Robert Gates, thế nhưng, Hoa Kỳ những năm tháng ấy vẫn còn bận tâm với Iraq và Afghanistan nên các quốc gia Đông Nam Á vẫn chưa « dám » ngã hẳn về phía Hoa Kỳ. Nhưng nay, sự « lên gân » quá sức của Trung Quốc đang gây lo ngại với nhiều quốc gia trong vùng, với các tuyên bố chủ quyền và « lợi ích cốt lõi » trên Biển Đông, thiết lập căn cứ tàu ngầm trên đảo Hải Nam, đàn áp và tạo khó khăn cho các công ty khai thác dầu khí với Việt Nam, với Phi luật Tân, chận bắt ngư dân Viêt Nam, và ngang nhiên chận cả tàu chiến Hoa Kỳ đang hoạt động thăm dò đáy biển trong hải phận quốc tế.
Sự ngang ngược của Trung Quốc đã đưa Hoa Kỳ nhập cuộc vào Tây Thái Bình Dương, nhưng cùng lúc Hoa Kỳ vẫn chưa hẳn rãnh tay để đóng vai trò đàn anh dầu đàn ở Tây Thái Bình Dương vì chiến tranh ở Iraq vẫn chưa xong cộng với tình hình Afghanistan vẫn chưa ổn. Trong khi đó, Liên minh ANZUS là cái khóa chốt đường tiếp tế của tàu từ Ấn độ Dương qua.  Nếu đi đường ngắn thì phài qua eo biển Malacca, đường trung qua eo biển  Sunda, đường dài qua eo biển Lombok nằm trước mặt Darwin (Úc). Từ Darwin, Mỹ có thể  kiểm soát các quần đảo Hoàng Sa-Trường Sa, và từ căn cứ chiến lược này.
Nhưng trong khi Hoa Kỳ nay đã có mặt ở Tây Thái Bình Dương, thì  tại sao không lập lại Liên Phòng Đông Nam Á SEATO?  Chúng ta hãy còn nhớ rằng thời trước đây khối SEATO cũ trước cũng đã có mặt của Pakistan (thành lập năm 1954 với Úc, Tân Tây Lan, Pháp, Anh, Pakistan, Phi luật Tân, Thái Lan và Hoa kỳ). Ngày nay một SEATO trải dài từ Pakistan qua Ấn độ đến các nước ASEAN là một hàng rào cản đối với sự bành trướng của Trung Quốc về phía Nam. Phần Đông Á với 28.500 quân đồn trú ở Nam Hàn, và hơn 40.000 quân đồn trú tại Nhật Bản thì Mỹ có thể khoá miệng Trung Quốc mạn Bắc Thái Bình Dương một cách dễ dàng.
SEATO mới: Rào cản quân sự đối lực với Trung Quốc, giữ độc lập cho Việt Nam:
Việc tạo lại một SEATO mới cho Đông Nam Á có phải là một ảo tưởng không? Ngay từ những năm cuối thế kỷ 20, chúng ta vẫn nghĩ rằng muốn tránh nạn Hán hóa và bành trướng của Tàu, bảo vệ giang sơn cơ đồ, thì Việt Nam phải biết dựa vào những Liên minh vùng với các láng giềng: ASEAN về phát triển kinh tế, Ủy ban Mêkong bảo vệ giòng sông nuôi dưởng vựa lúa miền Nam, và phải cùng các nước cố gắng thành lập lại SEATO mới, cũng như SEATO cũ be bờ chống Trung Quốc đỏ và nay sẽ giúp đở Đông Nam Á be bờ chống nạn Hán hóa.
SEATO mới có thể gồm 10 quốc gia trong khối ASEAN (Brunei, Cam Bốt, Indônésia, Lao, Malaisya, Myanmar, Phi luật Tân, Singapore, Thái lan, Việt Nam Cộng hòa thành lập năm 1967 cũng trong chính sách be bờ chống cộng sản) nhưng cũng có thể cộng thêm hai quốc gia phía Tấy là Pakistan và Ấn Độ, và phía Bắc là Nam hàn và Nhật Bản. Chúng tôi không dám nghĩ đến Đài Loan, vì hiện nay nếu Đài Loan tuy lúc nào cũng ngoài mặt chống Lục địa nhưng trong lòng phần nào vẫn Hán tộc. Ấn Độ và Pakistan là những kẻ thù không đội trời chung tranh chấp đất đai biên giới với Trung Quốc: Cachemir là một điển hình, Hồi giáo và Ấn giáo là hai. Sự tranh chấp về đất đai là một di tích của thời thuộc địa Anh để lại với đường Mac Mahon vẽ không chú ý đến những đặc tính chủng tộc và sinh hoạt cùng lịch sử. Còn nói tranh chấp vì Hồi giáo và Ấn Giáo thì nếu Pakistan là hoàn toàn Hồi giáo với nhiều hệ phái khác nhau, thì Ấn độ gồm đa số là Ấn giáo, nhưng cũng có của người  đạo Sik, cũng có kẻ đạo B’Hai, Phật giáo, Thiên chúa giáo…. Bên Âu châu người Hy Lạp và người Thổ Nhỉ Kỳ tuy không đội trời chung với nhau, nhưng cả hai đều ở chung Liên Phòng Đại Tây Dương  – NATO với nhau. Điều này cho thấy Liên Minh SEATO mới có thể thành hiện thực.
NATO: Rào cản quân sự phía Tây và phía Bắc của Mỹ trong việc phòng chống Trung Quốc 
NATO hay còn gọi là North Atlantic Treaty (Tổ chức Hiệp ước Bắc Đại Tây Dương được Việt ngữ hóa rõ ràng hơn là Liên phòng Bắc Đại Tây Dương) là một tổ chức liên minh quân sự của các quốc gia đồng minh Âu châu và Bắc Mỹ để chống khối quân sự Công sản do Liên Xô đứng đầu (Khối Quân sự Warsaw). Hiệp ước ra đời ngày 4 tháng 4, năm 1949, có trụ sở đặt tại Brussels, thủ đô Vương quốc Bỉ. NATO hiện nay gồm 28 thành viên (hai quốc gia thành viên cuối cùng là Albania và Croatia gia nhập vào tháng 4 naăm 2009), và vị Tổng Thư ký đương nhiệm là Anders F. Rasmussen, người gốc Đan Mạch. NATO ngày nay không còn có nhiệm vụ phòng thủ chống khối Cộng sản nữa, nhưng nhiệm vụ chính là giữ hòa bình, can thiệp, đứng giữ những ký kết tôn trọng đình chiến ở những vùng tranh chấp, …giữa hai quốc gia, giữa hai cộng đồng (ví dụ ở Kosovo, giữ đường ranh giới giữa cộng đồng người Serbes Thiên chúa giáo chính thống và cộng đồng người Kosovars Hồi giáo). Nhiệm vụ giữ hoà bình của NATO cũng có thể nổ súng, như vừa qua chúng ta đã chứng kiến sự giúp đỡ của NATO dành cho phe dân chúng nổi dậy tại Lybie chống quân đội của nhà độc tài Gaddafi…
NATO cũng trong nhiệm vụ bảo vệ hoà bình thế giới đã ký kết với 22 quốc gia, trong đó có Liên bang Nga (cựu thù của NATO), và bốn quốc gia trung lập: Thụy Sĩ, Thụy Điển, Áo và Phần Lan. NATO cùng 4 quốc gia trung lập này đã liên kết thành một Liên minh cho Hòa bình (Parnership for Peace). Tất cả 22 thành viên Liên minh này đều tham dự Hội đồng Hữu nghị Âu châu – Bắc Đại Tây Dương (Euro – Atlantic Partnership Council) để cùng với 28 quốc gia thành viên NATO (tổng cộng là 50 thành viên) để bàn bạc, tổ chức bảo vệ hoà bình cho tất cả các thành viên. Mặc dù chỉ có 28 thành viên của NATO đóng góp phương tiện kỹ thuật tài chánh và quân đội (Hoa Kỳ đóng góp 46% của tổng số chi tiêu, Anh Pháp Đức Ý 15% còn lại..) nhưng các Partnership for Peace cũng phải tùy lúc, tùy vùng lúc cần thiết, hỗ trợ các phương tiện, tiếp viện, tài chánh, kỹ thuật… Ngoài ra NATO cũng ký trong những chương trình phòng thủ ngoài Âu châu với 8 quốc gia Địa trung Hải, gọi là chương trình Đối thoại Điạ trung Hải (1994) gồm năm nước Bắc Phi: Mauritanie, Maroc, Algérie, Tunisie, Egypte và hai quốc gia Trung đông là Jordan và Israël. Năm 2004, NATO cũng được nhóm Istanbul Cooperation Iniative mời vào  tham dự Hội đồng hợp tác của vùng Vịnh Ả Râp (Gulf Cooperation Council) gồm có Bahrein, Qatar, Kuwait và Liên hiệp Ả Rập.
Lý do tôi đi sâu vào chi tiết về NATO vì muốn chia sẻ với quý độc giả vài quan niệm sai lầm về NATO:
Sai lầm số 1: NATO chỉ là một Hiệp ước quân sự của Bắc Mỹ và Âu châu, và chỉ hoạt động trên vùng địa lý và chỉ có ảnh hưởng ở Âu châu là một quan niệm sai lầm. Liên bang Nga ví dụ ngày nay tuy chỉ là một NATO partner, nghĩa là không đóng góp người và vật, tài chánh hay quân sự. Nhưng theo hiệp ước Partnership for Peace, lúc nào vì nhu cầu hoà bình thì Nga cũng có thể cho mượn đường, đất đai, địa hình để quân đội NATO sử dụng. Nước Nga không phải chỉ là một quốc gia Âu châu, Nga cũng là một quốc gia Á châu, vì hải cảng lớn phía Đông của Nga là Vladovostok nằm cạnh biên giới Trung Quốc và Bắc Hàn. Nói tóm lại với Nga, NATO ngày nay nằm cạnh Trung Quốc và kiểm soát, bao vây và chận toàn mạn Bắc Trung Quốc. Với Hiệp Ước Partnership for Peace, NATO có 5 quốc gia Hồi giáo nổi tiếng là Thổ nhỉ Kỳ, cựu Sô-viết,  cựu Đế quốc Tamerlan, nằm dọc theo con đường chiến lược lụa cạnh sát phía Tây Trung Quốc. NATO, tức là Mỹ (với 40% tổng chi phí là do Mỹ tài trợ), với các đồng minh Nga và 5 quốc gia  cuối tên với «-stan» (Ouzbékistan, Kazakhstan, Kirghizistan, Tadjikistan, Turkménistan) giữ mạn Bắc và mạn Tây của Trung Quốc.
Ngày nay với ANZUS mới, và nếu với SEATO mới,  NATO nghĩa là Hoa Kỳ có thể bao vây Trung Quốc. Thế giới ngày nay đa cực, nhưng những hiệp ước quân sự phòng thủ do Hoa Kỳ tổ chức thì thế giới tiên tiến vẫn có thể giữ được một quân bình quân sự. Có thể có những cuộc bùng nổ chiến tranh cục bộ, nhưng một cuộc Đại chiến Thế giới khó có hy vọng bùng nổ.
Sai lầm số 2: Ngày nay không còn quốc gia trung lập nữa. Những quốc gia có thể chế trung lập truyền thống như Thụy sĩ, Thụy Điển, Đảo Malte, hay thể chế mới như Áo, Phần Lan hay Ireland cũng không còn nữa vì tất cả đều nằm trong chương trình Partnership for Peace. Thụy sĩ vừa qua đã chấp nhận ra lệnh cho các Ngân hàng Thụy Sĩ sẳn sàng trả lời những câu hỏi về những tài mục do các thân chủ mình cất gởi, nếu có trát tòa án. Như vậy, thái độ trung lập của Thụy sĩ đã không còn như trước.
Sau một vòng điểm lại một số chiến lược quanh thế giới, lời kết xin giành riêng cho Việt Nam:
Việt Nam năm 2012: Phải thay đổi, chỉ thay đổi và thay đổi để tồn tại:
Năm 2012, Việt Nam đang bước vào một vận hội mới. Kinh tế bi quan, cạn kiệt ngoại tệ, lạm phát gia tăng, bong bóng nhà đất có thể sẽ nổ, v.v… Nhưng trái lại, Việt Nam có phần mạnh mẽ hơn về chủ quyền Hoàng Sa-Trường Sa ở Biển Đông, như sự kiện chiếu theo lời nói của Thủ tướng Dũng vừa qua (dù có thể chỉ là hình thức).
Vì vậy, có thể nói đây là lần đầu tiên, quan và dân đều nói tiếng nói chống Trung Quốc, nói được tiếng nói Dân tộc, Độc lập. Nhưng nếu thực sự Đảng Cộng sản là đảng của dân, dẫn dắt dân, thì ngảy hôm nay, Đảng và đảng viên, gia đình và các người sống nhờ Đảng cần nhanh chóng trở về lại với tinh thần dân tộc Việt Nam.
Về mặt quân sự, Việt Nam hãy cùng ASEAN thành lập một SEATO mới để tạo một đối lực quân sự  với Trung Quốc.
Muốn có Hòa bình phải biết sửa soạn chiến tranh – Qui veut la Paix prépare la Guerre!
Cũng vì lẽ ấy mà Hoa Kỳ đã đổ bộ vào Darwin, Úc Châu.
Chúc quý vị mùa Xuân Nhâm Thìn an lành !