Tôi chỉ gặp ông đúng một lần, chỉ một lần không hơn, hình như năm 1996 thì phải, khi ông là trưởng ban thời sự VTV1, tôi có chút việc cơ quan đến gặp ông. Tôi nhớ khi tôi xưng danh ông đã nhìn tôi như nhìn một cục cứt, và tất nhiên việc cơ quan giao cho tôi liên hệ với ông cũng bị vứt vào sọt rác.
Tất nhiên tôi không hề giận ông, cả tỉ người coi tôi như cục cứt chứ riêng gì ông đâu( Trí thức là cục cứt mà, hi hi). Vả, với tư cách con trai ông Trần Lâm, thần tượng của tôi, thì việc ông không biết tôi là ai và khi biết thì coi tôi như cục cứt cũng là chuyện bình thường, nếu giận tôi là thằng ngu xuẩn. Tư bấy đến nay ngồi đâu tôi cũng khen ông, so với Lại văn Sâm- người cùng thời TKX với ông- thì ông hơn hẳn một cái đầu. Thú thực tôi mừng thầm khi nghe tin ông lên chức tổng giám đốc, hi vọng nhờ thế mà VTV bớt nhà quê đi, chỉ mong bớt nhà quê đi thôi chứ hy vọng khá hơn thì không dám.
Ngay cả khi nghe thiên hạ chửi ông vụ cho phát phóng sự biểu tình, mạt sát những trí thức danh giá của nước này khi họ tham gia biểu tình; vụ ông ( dự định) quyết định cho phát sóng phim Lý Công Uẩn- đường tới thành Thăng Long, tôi cũng không hề giận ông. Những việc như thế không phải mình ông quyết được. Suy cho cùng ông chỉ là một con tốt rẻ rúng trong chính trường bạc nhược và nông nổi, ở đấy chữ CHÍNH bị thủ tiêu, khắp bốn bề ngập ngụa mỗi chữ THAM, ông biết thừa khỏi cần phải nói nhiều.
Chỉ trách ông trong việc ông có thể làm, và bổn phận một con dân nước Việt ông phải làm, nhưng ông đã nhắm mắt làm ngơ. Ấy là chương trình cầu truyền hình trực tiếp về tình hữu nghị Viêt- Trung tối 14/ 12 vừa rồi. Tất nhiên ông thừa biết đây là trò chơi đaọ đức giả, chứ hữu nghị cái gì! Ông cũng thừa biết tờ Hoàn Cầu- một phụ san của tờ Nhân Dân Nhật báo – tiếng nói chính thức của Đảng Cộng sản Trung Quốc- đã đặt ra các câu hỏi thăm dò về cái gọi là “tình hữu nghị” với Việt Nam, với các câu hỏi Việt Nam là “vong ân bội nghĩa”, “xâm chiếm Biển Đông”, “hiếu chiến”, “nham hiểm”, v.v
Ok. Đạo đức giả thì đạo đức giả ( nửa thế kỉ nay chúng ta đã quen xơi món này rồi), nhưng quốc thể là quốc thể. Một đài trung ương VN không thể giao lưu đồng đẳng với một đài tỉnh lẻ TQ ấy là tỉnh Nam Ninh. Nhà báo Huy Đức ( Ông này thì ông biết quá rồi còn gì) đã bình luận: “Giao lưu với đài Nam Ninh sao không dùng đài truyền hình Hà Nội mà lại dùng đài truyền hình Quốc gia, theo nguyên tắc ngoại giao đối đẳng. Việt Nam đâu đã thành một tỉnh ( của TQ)?)”.
Cái này thì đến đứa con nít còn biết, sao Trần Bình Minh không biết nhỉ? Ông biết chứ, người rắp tâm làm chính trị từ tuổi 25 sao mà không biết. Có điều ông theo chủ thuyết Mackeno, kệ mẹ, cái gì trên bảo thì ta làm, vấn đề là cái ghế chứ không phải là Tổ quốc.
Nếu vậy thì đó là thứ chính trị Mackeno, chính trị Oẳn- Tà- Roằn, trước sau gì cũng bị nhân dân phỉ nhổ, này hỡi ông Trần Bình Minh.