Hà Văn Thịnh
Hoàn cầu Thời báo, một trong những cơ quan ngôn luận chính thức của Đảng Cộng sản Trung Quốc, nói rằng “Trung Quốc phải bảo đảm sự quá độ êm ả” (RFI, 20.12.2011) đối với việc chuyển giao quyền lực ở Bắc Triều Tiên sau cái chết của Kim Jong Il!
Trong lịch sử ngoại giao thế giới, đây là lần đầu tiên, một quốc gia khác tuyên bố không cần úp mở rằng quốc gia đó sẽ BẢO ĐẢM cho tình hình chính trị – xã hội của một nước khác! Xét về mặt ngôn từ thì đây là loại ngôn ngữ trịch thượng nhất, trắng trợn nhất, vi phạm đến nguyên tắc tối thiểu nhất của ứng xử quốc tế. Bởi ai cũng biết rõ rằng việc bảo đảm một điều gì đó đòi hỏi độ tin cậy ít nhất là 100%, còn lại, trong cuộc đời đầy bất tắc này, chẳng có ai có thể bảo đảm bất kỳ điều gì.
Hoàn cầu cũng nhấn mạnh rằng vì K.J. Un còn “tương đối trẻ” nên sự hậu thuẫn của phía Trung Quốc phải lớn hơn (gián tiếp nói rằng vì các quốc gia khác mưu toan nhiều hơn). Phải chăng tuyên bố trên khẳng định sự trắng trợn còn lớn hơn nữa: Lãnh đạo nước láng giềng càng trẻ, càng ngu dốt thì sự thao túng của thiên triều càng dễ dàng? Đọc những tuyên bố trên và “ngắm” khuôn mặt búng ra sữa của K.J. Un ai cũng cảm thấy xót xa cho 25 triệu người dân Bắc Triều Tiên đang bị đày đọa bởi hai tầng áp bức từ cả trong nước lẫn ngoại bang.
Đọc rồi lo rồi tự hỏi có còn nước nào, ở đâu đó (có thể là như Cu Ba đang để quốc tang 3 ngày cho K.J. Il chẳng hạn?) cũng bị thiên trước Đại Hán “bảo đảm” cho mọi đường đi, nước bước kể cả câu chữ, ngôn từ trước khi mở miệng? Ngạo mạn như Hoa Kỳ cũng chỉ dám tuyên bố là “có trách nhiệm lãnh đạo thế giới” chứ chưa khi nào dám mở mồm nói bảo đảm cho bất kỳ ai. Xem ra, lời răn dạy (đe dọa, cảnh cáo) của Trung Quốc không chỉ nhằm riêng vào Bắc Triều Tiên mà họ còn ngầm chỉ, ngầm dẫn – “định hướng dư luận” – rằng họ có quyền làm bất kỳ điều gì miễn là có lợi cho Trung Quốc.
Một khi Trung Quốc không cần che đậy tham vọng bá quyền Đại Hán cũng là lúc mà số phận của các quốc gia láng giềng bị đe dọa nghiêm trọng. Nếu không hiểu điều đó đồng nghĩa với tự sát. Không thể nào để xảy ra sự tự sát của cả một dân tộc. Thoát ra khỏi vòng kim cô của Trung Quốc đang là vấn đề lớn nhất của không ít nước trên thế giới. Hy vọng rằng trí thức và nhân dân của các nước châu Á, châu Phi hiểu rõ sự thật này. Còn với các chính quyền ư? Câu hỏi chưa thể trả lời!
Huế, 21.12.2011