Thứ Sáu, 2 tháng 9, 2011

Về tranh luận xung quanh Đảng Việt Tân: Hãy hướng đến mục tiêu bảo vệ lãnh thổ và dành tự do dân chủ

Nguyễn Ngọc Già
Qua sáu bài của các ông: Tống Văn Công (2 bài), Nguyễn Quốc Quân (2 bài), Lê Nguyên Hồng và cô Nguyễn Đắc Hải Di, tôi xin phép có ý kiến như sau:
- Bất kỳ cuộc tranh luận nào nhằm mục đích cho Việt Nam chúng ta đạt dân chủ, tôi đều ủng hộ. Tuy nhiên, bốn bài vừa qua còn có nội dung chưa hoàn toàn đạt được tinh thần này (trừ bài ông Tống văn Công có tựa "Thư trả lời ông Nguyễn Quốc Quân" và bài của ông Nguyễn Quốc Quân có tựa "Hướng suy tư về biển Đông", cả hai bài này làm tôi rất mừng, cả hai ông đều nhận ra việc quan trọng nhất trong tình hình hiện nay - tính đoàn kết, đoàn kết không phải giữa hai ông mà cho người dân nhìn vào để hiểu đâu là mục tiêu tối thượng, đâu là thứ yếu). Tất nhiên, nếu đất nước đã có dân chủ, mà sự dân chủ này dựa trên 2 yếu tố: đa đảng và tam quyền phân lập đúng nghĩa, thì tôi càng mong những cuộc tranh luận càng nảy lửa càng tốt, bởi lẽ lúc đó, càng chứng tỏ xã hội VN đã hoàn toàn dân chủ. Tôi nhớ bà Loretta Sanchez và ông Trần Thái Văn đã có cuộc tranh luận khá căng trong việc chạy đua tranh cử (1), mỗi bên đều tỏ ra uyên bác trong tranh luận và tận dụng hữu hiệu sơ hở đối phương để chiếm ưu thế. Tuy vậy, cả hai người này lại sẵn sàng cùng chung tiếng nói khi mục tiêu giống nhau, ví dụ, họ đã cùng lên tiếng về vụ Đồng Chiêm (2). Tôi ước ao, VN sẽ sớm đạt được điều này trong khoảng 3 năm nữa. Sao không nhỉ? Chắc chắn, tôi tin như thế.
- Tranh luận, phản biện làm sao tránh gây chia rẽ, công kích cá nhân, đặc biệt trong tinh hình hiện nay, là điều mà tôi mong mỏi tất cả những ai đang lo lắng cho an nguy Tổ Quốc hãy nghĩ tới, bởi lẽ chúng ta có cùng mục đích cao cả. Thưa thật, "điều qua lời lại" mang tính phỏng đoán, chỉ trích, xác định ai là người có công trước, ai đang vô tình hay hữu ý hoặc "ngây thơ" v.v... chỉ làm cho những kẻ cố tình bóp méo, vu khống, xúc xiểm hòng dập tắt phong trào biểu tình càng thêm vui mừng khi đạt được ý đồ của họ.
- Dù cho đó là đảng Việt Tân, THDCĐN, đảng Vì Dân, đảng Thăng Tiến, Khối 8406, THTNDC... hay các cá nhân những ngươi tù lương tâm, tù chính trị, cho đến những thường dân vô danh vừa bị bắt giữ trái pháp luật ngày 21/8/2011, mà tất cả các đảng phái đó, các cá nhân đó đều vì lòng yêu nước và mong muốn Việt Nam mau đạt tự do dân chủ thì tôi đều đứng về phía họ, nói cách khác, tôi đứng về chân lý. Do đó, (không phải "đao to búa lớn"), tôi thật sự không quan tâm đảng phái, tôn giáo, giới tính, tuổi tác, vùng miền, người Việt hay người gốc Việt khi nghĩ về những ai đang dấn thân cho Quê hương chúng ta. Bởi lẽ, tôi tự nhận tôi còn quá kém cỏi, khi còn phải chịu nhiều ràng buộc từ phía gia đình, mà không muốn người thân liên lụy, hay trở thành con tin (của nhà cầm quyền) hoặc trở thành áp lực (gia đình) để từ bỏ ý nguyện của mình. Ai cũng có suy tư và quyết định riêng, vì vậy bằng tất cả sự thành tâm, tôi luôn cám ơn những ai đã sẵn sàng chịu hy sinh mất mát từ bản thân cá nhân cho đến việc nhà cầm quyền VN xách nhiễu, đe dọa, gây áp lực đối với gia đình họ, tôi đều rất cảm phục, vì thấy bản thân mình quá nhỏ nhoi và hèn kém trước những người đó.
- Riêng ý nghĩa của khẩu hiệu "Hoàng Sa - Trường Sa là của Việt Nam", tôi nghĩ không một ai có ý tranh công ở đây, vì nội dung khẩu hiệu này đã là chân lý. Nếu nhắc đến khẩu hiệu này một cách chính xác, có lẽ khởi thủy từ việc cô Phạm Thanh Nghiên tọa kháng tại nhà đã giăng khẩu hiệu này mà bị bắt và ngồi tù (dù cô chỉ giăng khẩu hiệu trong nhà riêng của cô mà thôi). Nói điều này để thấy, Việt Nam đã có bước tiến khá dài, khi các khẩu hiệu như thế này trong năm qua đã mạnh mẽ, dạn dĩ, tự hào bày tỏ công khai trong các cuộc biểu tình ở Hà Nội và Saigon. Chúng ta nên lấy đó làm vui mừng hơn là xét xem ai, tổ chức nào đã tạo ra. Viết đến đây, tôi nhớ bạn Nguyễn Minh (3), bạn Thanh (3), bạn NVD (3) và sau đó là rất nhiều các anh chị ở các vùng miền khác nhau trên khắp Tổ quốc, đã hưởng ứng hành động yêu nước giản dị của các bạn ấy. Dù phải làm một cách chui nhủi (lúc đó tôi xúc động lắm và cũng đau buồn lắm) và âu lo đến nỗi bạn Thanh phải thốt lên: "Yêu nước mà lại lén lút sao trời? Nhưng đành vậy chứ sao, vì tôi biết nếu mình có bị gì, thì sẽ không ai giúp được. Thôi đành nuốt hận yêu nước lén lút vậy." (4), nhưng các bạn ấy đã dấy lên một tấm lòng yêu nước nhiệt thành và trong sáng, tạo cảm xúc rất thành tâm làm cho nhiều người hưởng ứng, mà sau đó việc này trở thành phong trào có sức lay động và thức tỉnh trách nhiệm công dân đối vớ Tổ quốc đang bị lâm nguy.
Thật mong, tất cả mọi người chúng ta hãy hướng về mục tiêu quan trọng là bảo vệ vẹn toàn Tổ Quốc và đấu tranh cho bằng được tự do dân chủ mau đến sớm với Quê hương Việt Nam.
Tôi cám ơn Nguyễn Minh, Thanh, NVD và nhiều anh chị khác, dù chưa một lần gặp mặt, tôi vẫn mãi nhớ về lòng yêu nước giản dị của các bạn.
Sớm muộn, nhất định chúng ta sẽ gặp nhau trong một ngày mà tôi tin không xa lắm, phải không các bạn - những người Việt Nam yêu tự do dân chủ?
Nguyễn Ngọc Già