Hà Sĩ Phu
Thưa các quý vị lãnh đạo đảng, chính quyền và các đoàn thể của thành phố Hồ Chí Minh
Tình hình nguy cấp của Tổ quốc và Nhân dân Việt Nam chúng ta trước hiểm hoạ bành trướng, xâm lấn và đồng hóa toàn diện của nhà cầm quyền Trung quốc đang diễn ra dồn dập, khẩn trương như thế nào, chắc chắn quý vị có nhiều thông tin hơn chúng tôi nên thiết nghĩ không cần nhắc lại.
Chính những hành động xâm lăng ngang ngược, hung hãn và có hệ thống của Trung quốc đã xé toang cái mặt nạ “16 chữ vàng và láng giềng 4 tốt”, đã đánh thức lòng yêu nước của dân chúng Việt Nam, nhất là các vị nhân sĩ, trí thức, các cán bộ lão thành và thế hệ trẻ Việt Nam hôm nay, những giới tinh hoa thể hiện nỗi biết lo và biết nhục, và sự thức tỉnh trách nhiệm đối với đất nước. Đó là nguồn gốc sâu xa và quý báu của những bản kiến nghị, bản tuyên cáo và các cuộc biểu tình đang diễn ra, trước hết ở Hà Nội và Sài Gòn, hai thành phố lớn nhất nước. Nếu không có ngọn lửa yêu nước không bao giờ tắt ấy chắc Tổ Quốc chúng ta không còn tồn tại đến hôm nay.
Điều tôi muốn thưa với quý vị là mấy cuộc biểu tình gần đây đã bị quý vị canh phòng, ngăn cấm, dập tắt đến không thể ló ra được. Ngăn cấm sự biểu lộ lòng yêu nước một cách ôn hoà và hợp hiến thì người ngăn cấm đứng ở phía nào trong trận tuyến giữa kẻ xâm lược và người chống xâm lược? Câu trả lời đã quá hiển nhiên. Điều biện luận duy nhất có thể viện ra là e ngại các cuộc biểu tình có thể dẫn đến quá khích và bị “lợi dụng”. Biện luận này hoàn toàn không có cơ sở: Hãy đọc Cẩm nang biểu tình vô cùng chín chắn, hãy nhìn thực tế các cuộc biểu tình đầy ý thức trong sáng, hãy nhìn những khuôn mặt của những người đã dày dạn về phương pháp lãnh đạo quần chúng mà chính Đảng Cộng sản đã rèn luyện… ta sẽ thấy chẳng có lý do gì để lo lắng như vậy.
Vì thế, tôi thực tình mong muốn quý vị chẳng những thôi không ngăn cấm biểu tình, chẳng những bảo vệ cho biểu tình được diễn ra an toàn (không bị những kẻ xấu lạ mặt gây hại), mà tốt nhất là nên động viên cho dân chúng tham gia thật nhiều (động viên ngầm thôi, không cần lên tiếng công khai nếu quý vị còn e ngại về ngoại giao), để khỏi hổ thẹn là thành phố được mang tên Hồ Chí Minh, người mà lịch sử Đảng đã khẳng định là tượng trưng cho tinh thần yêu nước và cứu nước của Dân tộc!
Nếu ở cõi xa xôi, chủ tịch HCM biết các “hậu duệ xuất sắc” của mình lại ngăn cản dân chúng biểu thị lòng yêu nước chống kẻ xâm lược thì Chủ tịch sẽ nghĩ gig? (Chủ tịch đã nói: Nếu Chính phủ gây hại cho Dân thì Dân có quyền đuổi Chính phủ ấy đi, Dân còn nhớ mãi câu này).
Việc kiềm chế đến mức các cuộc biểu tình chống xâm lược ở “thành phố mang tên Người” không thể ló ra được đã gây ra những dư luận không có lợi cho thành phố. Người ta so sánh với Hà Nội, nơi có Sứ quán Trung quốc, nơi có Trung ương Đảng và Chính phủ (đáng lẽ phải lo lắng về ngoại giao và an ninh hơn Sài Gòn chứ), nhưng các cuộc biểu tình vẫn diễn ra. Cách ứng xử “Bảo hoàng hơn cả vua” ấy chắc khiến cho hương hồn cụ Hồ Chí Minh khó lòng tự hào trước cụ Lý Công Uẩn, người đã gắn với tên Hà Nội Thăng Long.
Tất nhiên Nhà nước phải giữ an ninh quanh khu vực hẹp của Lãnh sự quán, nhưng ngoài ra, toàn thành phố là của Việt Nam, sao người Việt Nam phải sợ người Tàu mà không dám biểu thị lòng yêu Tổ quốc của mình? Nếu quý vị giữ an toàn cho chủ nghĩa Bành trướng Trung quốc đến mức như vậy, an toàn hơn ở chính Trung quốc (vì dân Trung quốc còn dám biểu tình), thì e rằng thiên hạ sẽ khuyên Trung ương của Bành trướng nên chuyển sang đấy mất thôi(!).
Mấy lời thô kệch nhưng buộc phải mạo muội viết ra, từ tấm lòng rất lo âu và đau đớn. Tôi mong quý vị xét suy, vì chúng ta cùng một bọc sinh ra. Đã gắn bó với nhau là con một Mẹ, nghĩ đến bốn chữ “nước mất nhà tan” trong sử sách thì mọi ngăn cách, mọi e ngại giữa những “con gà cùng một mẹ” bỗng tan biến hết.
Tổ quốc Việt Nam thiêng liêng nhất định trường tồn!
Kính bút
TS Hà Sĩ Phu
4E Bùi Thị Xuân, Đà Lạt