Hãy nói với cháu rằng, cháu có thể không xinh đẹp, học chưa giỏi, tính tình chưa tốt như nhiều bạn trong lớp, nhưng đất nước này đã được hình thành, xây dựng và gìn giữ bằng từng chút nhỏ tài năng, sức lực, và sự cố gắng của triệu triệu con người như cháu. Hãy chỉ cho cháu thấy rằng, một viên gạch chẳng thể xây được một tòa nhà cho dù viên gạch đó có to đến đâu, rắn chắc đến đâu và đẹp đẽ đến đâu....
Xin thày hãy dạy cho con tôi trước hết là sự trung thực, thứ đang thiếu vắng nhiều nhất và ở khắp mọi nơi. Hãy dạy cháu trung thực trước hết là với bản thân mình. Nếu cháu học chưa tốt, xin hãy để cháu là học sinh trung bình hay thậm chí là kém và thày hãy động viên để cháu cố gắng. Hãy nói với cháu rằng cháu rằng, chúng ta học toán không phải để giành được giải Fields mà là để hiểu và tin tưởng rằng 2+2 phải bằng 4 chứ không phải bằng 5 hay 3 theo ý kiến của sếp. Hãy nói với cháu rằng, chúng ta học văn không phải để viết được Truyện Kiều mà là để yêu và dùng đúng thứ ngôn ngữ mà ông cha để lại. Xin hãy nói với cháu rằng, vì chúng ta đang hội nhập nên hãy dùng thứ ngôn ngữ đó để gọi tên chính xác một sự vật, sự việc. Xin hãy dạy cháu đừng gọi “biểu tình” là “khiếu kiện đông người”, “đình công” là “ngừng việc tập thể”, “thất nghiệp” là “tạm thời chưa có việc làm”, v.v và v.v… Xin hãy nói với cháu rằng, khi ông cha chúng ta nói “Chân – Thiện – Mỹ” thì không phải ngẫu nhiên mà Chân đã được đặt lên đầu. Nếu không trung thực, mọi ranh giới sẽ bị xóa nhòa và chẳng ai có thể nói trước được, điều gì sẽ xảy ra.
Xin thày hãy dạy cho con tôi biết yêu thương, yêu thương chính bản thân mình và yêu thương những gì đang cùng sống với mình: gia đình, bè bạn, thày cô, hàng xóm láng giềng, … và xa hơn nữa, yêu thương đất nước này, yêu thương trái đất của chúng ta. Xin hãy nói với cháu rằng, chúng ta đang sống trong một thế giới chật hẹp và đầy biến động, chỉ có tình yêu thương mới có khả năng cứu vớt thế giới. Xin hãy nói với cháu rằng, không có tình yêu thương và sự chia sẻ, con người sẽ chẳng khác loại vật là bao. Hãy chỉ cho cháu thấy những gì mà con người phải gánh chịu khi xã hội mất đi lòng yêu thương. Những hành xử thiếu nhân tính đang đầy rẫy ngay trong một môi trường lẽ ra phải tạo nên những Con người: học sinh nữ đánh nhau, quay phim và tung hình lên mạng; học sinh tạt axit vào thày giáo; học sinh bắt cóc trẻ em rồi giết để tống tiền nhằm thỏa mãn thú chơi game…
Và cuối cùng, xin thày dạy cháu hãy là chính bản thân mình. Hãy nói với cháu rằng, tất cả chúng ta chỉ được ban tặng cuộc sống có một lần và vì vậy cuộc sống của chính chúng ta là duy nhất, độc nhất, không có một bản sao nào hết. Hãy nói với cháu rằng, chúng ta có quyến có những thần tượng để noi theo, nhưng đừng để những thần tượng đó lấy đi mất chính bản thân chúng ta, đừng tự biến chúng ta thành bản sao lem luốc của thần tượng. Hãy nói với cháu rằng, cháu có thể không xinh đẹp, học chưa giỏi, tính tình chưa tốt như nhiều bạn trong lớp, nhưng đất nước này đã được hình thành, xây dựng và gìn giữ bằng từng chút nhỏ tài năng, sức lực, và sự cố gắng của triệu triệu con người như cháu. Hãy chỉ cho cháu thấy rằng, một viên gạch chẳng thể xây được một tòa nhà cho dù viên gạch đó có to đến đâu, rắn chắc đến đâu và đẹp đẽ đến đâu.
Hồng Minh